Tôi lên Sài Gòn tìm việc.
Nắng hâm nóng thành phố nhỏ bé như một cái lò.Mồ hôi rịn ra,ướt hết lưng chiếc áo sơ mi trắng.
Chỉ vài chục tiếng đồng hồ trước tôi mới quyết định tham dự ngày thi tuyển để rồi hành hạ con bạn thân chở mình phóng như bay lên thành phố.
Điều tôi cần, sâu trong tâm, là một sự quan tâm như thế.Một lời động viên đúng lúc,đúng thời điểm.
Từ một người ủ dột chỉ ngồi trong bốn góc phòng, tôi chạy thật nhanh ra ngoài, hít thở cho đầy một lồng ngực.Nhâm nhi tách cà phê ở quán quen yêu thích.Xem một bộ phim tôi mong ngóng bấy lâu.
Ngay lúc ấy, tôi chợt nhớ ra rằng lâu lắm mình đã bỏ mất một thói quen.Viết blog.
Tôi hì hụi, lần mò trong vô vàn những lời giới thiệu để rồi hạ cánh vào chốn này.Một cõi để tôi "bóc mẻ" chính tâm hồn phức tạp của mình.
Không phải tôi viết để tìm kiếm độc giả vì có thể đọc những gì tôi thao thao bất tuyệt trên này bạn cũng không hiểu nổi đâu.
Đôi khi chỉ là chút cảm xúc quá mạnh mẽ.
Có lúc chỉ là cơn buồn dai dẳng nhiều năm.
Cũng có thể chỉ là chút bốc đồng cho tuổi 23 của mình.
Bạn không cần phải hiểu tôi.
Tôi không phải là một, mà là tổ hợp tính cách phức tạp.
Con người, nếu quá đơn giản, thì chúng ta đã bị thống trị rồi,phải không :)
Hôm nay tôi rất muốn cám ơn một người.Mà loay hoay mãi vẫn chưa tìm được câu từ thích hợp.
Luôn là người cho tôi một cảm giác an yên...
Nắng hâm nóng thành phố nhỏ bé như một cái lò.Mồ hôi rịn ra,ướt hết lưng chiếc áo sơ mi trắng.
Chỉ vài chục tiếng đồng hồ trước tôi mới quyết định tham dự ngày thi tuyển để rồi hành hạ con bạn thân chở mình phóng như bay lên thành phố.
Điều tôi cần, sâu trong tâm, là một sự quan tâm như thế.Một lời động viên đúng lúc,đúng thời điểm.
Từ một người ủ dột chỉ ngồi trong bốn góc phòng, tôi chạy thật nhanh ra ngoài, hít thở cho đầy một lồng ngực.Nhâm nhi tách cà phê ở quán quen yêu thích.Xem một bộ phim tôi mong ngóng bấy lâu.
Ngay lúc ấy, tôi chợt nhớ ra rằng lâu lắm mình đã bỏ mất một thói quen.Viết blog.
Tôi hì hụi, lần mò trong vô vàn những lời giới thiệu để rồi hạ cánh vào chốn này.Một cõi để tôi "bóc mẻ" chính tâm hồn phức tạp của mình.
Không phải tôi viết để tìm kiếm độc giả vì có thể đọc những gì tôi thao thao bất tuyệt trên này bạn cũng không hiểu nổi đâu.
Đôi khi chỉ là chút cảm xúc quá mạnh mẽ.
Có lúc chỉ là cơn buồn dai dẳng nhiều năm.
Cũng có thể chỉ là chút bốc đồng cho tuổi 23 của mình.
Bạn không cần phải hiểu tôi.
Tôi không phải là một, mà là tổ hợp tính cách phức tạp.
Con người, nếu quá đơn giản, thì chúng ta đã bị thống trị rồi,phải không :)
Hôm nay tôi rất muốn cám ơn một người.Mà loay hoay mãi vẫn chưa tìm được câu từ thích hợp.
Luôn là người cho tôi một cảm giác an yên...